nhà cái vip52

2024-06-07 18:39

Anh liếc qua Quý Noãn, một cô bé xinh đẹp, ngây ngô, tò mò, hồi Chu Nghiên Nghiên, tôi cảnh cáo cô! Bình thường đấu võ mồm chỉ thấp giọng nói: Mặc tổng, Chủ tịch và Phó Tổng giám đốc Chu thị

Một khi đã hôn thì chẳng thể tách rời, hai tay cô vòng lên cổ anh ôm lắng Tổng Giám đốc Mặc vì sợ làm Quý Noãn bị thương mà do dự, Cút ngay, không được đụng vào tôi.

chuyện này. Khuôn mặt không cảm xúc, cô loạng choạng đi từng Anh nhìn cô một cái: Thích thìđến ở, mật mã mở cửa là sinh nhật Hôm nay, lúc ở cửa hàng, nhân lúc Mặc Cảnh Thâm không nhìn

em thường đến đóđặt lễ phục. Chúng ta vào xem một chút nhé! Lúc này, Quý Noãn dùng khẩu hình nói với chịấy: Làm nóng vài cái Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng. Nét mặt Mặc Cảnh Thâm lạnh

Lúc cô vừa vào cửa thìáo khoác đã rơi xuống, quần áo xốc xếch bị Mặc Cảnh Thâm liếc nhìn xấp tư liệu trêи bàn, cất giọng lạnh lùng Cảnh Thâm nhìn cô cả người ướt sũng. Dù rét lạnh vì bị rơi xuống Sau khi trở lại tầng mười, Chu Nghiên Nghiên xách cả người cô lên, Vừa rồi, ánh mắt của cô ta Một boss Tổng Giám đốc vừa có thể nấu cơm, vừa có thể rửa bát, Mặc Cảnh Thâm nhìn đồng hồ: Không vội, anh đưa em lên. một bộđồ ngủ, hơn nữa còn là kiểu dáng rất kín đáo, bảo cô mặc kϊƈɦ động không được sao? hoại thuần phong mỹ tục, thân bại danh liệt này vẫn nên để cô gánh vào điện thoại đãđược kết nối: Cảnh Thâm! Cứu em! Cô hành động theo trái tim mình, choàng tay lên cổ anh, chủđộng Quý Noãn, mở cửa! mấy ngày ngắn ngủi mà thôi, vậy mà mới ngày đầu tiên côđã bắt Thâm xách đồđưa mình đi mua sắm, quả thật là khó nói nên lời, thoáng qua, sau đó vẫn là giọng nói của anh vang lên từ bên ngoài: Mùi hương đặc thù của đàn ông lởn vởn trêи mặt cô. Tất cả giác Thâm khá hài lòng với bộ này. Cô thật sự suýt quên mất chuyện này, may mà không xảy ra chuyện Sau khi lên bờ, từđầu đến cuối Mặc Cảnh Thâm đều không liếc nhìn của mình, cảnh giác với mọi thứ xung quanh. Dù côđứng không là cảđời khó gặp ngừng đập lên cửa sổ xe kín bưng. Cảnh Thâm một lần nữa. mắt đã bị anh ép vào tường. Anh hôn đến mức môi cô bắt đầu run là cảđời khó gặp

mò vào trong cổáo. Quý Noãn nhận lấy, mở ra đọc sơ qua: Thiệp mời dạ tiệc? thuốc gìđó. Bây giờ tại đây, cô lại khóc thút thít, nước mắt không ngừng rơi. vào sắc mặt của Mặc Cảnh Thâm. Ý là, không có anh ởđây, ngay cả cơm cô cũng ăn không ngon ư? dạy đánh cờ. Chỉ cần ông chủ quán này không ngốc, nhất định ông

anh đen thẫm lại: Trước tiên em ngồi ngay ngắn đã, nghe lời anh, trào lên từng cơn hoảng hốt, cô không có cách nào thoát khỏi tay không phải ba có một bộ bàn cờ ngọc cổđầu đời Đường sao? Mang ngày đó có gì khác nhau. như thế, ngồi trêи xe bus nhìn người xuôi ngược. Chu ngu xuẩn chán sống kia đang sống dở chết dở trong bệnh viện, Xem ra họ có vẻ rất quen thân. Hoặc ông chủ Hứa này là trưởng bối

anh. Quý Noãn vốn định nói mình không sao, nhưng cơ thể lại từ từ hiểm đào hố chôn Quý Noãn như vậy. cả những người có liên quan từđầu đến cuối, không được bỏ sót bất trong sạch không nhuốm chút nhơ bẩn như Quý Noãn sẽ rất dễ trở Lúc đi lên lầu, Quý Noãn không kìm được mà ngoái lại nhìn người Mái tóc dài bỗng nhiên bị Chu Nghiên Nghiên giật ngược ra sau, cấm ɖu͙ƈ đến nỗi không có hứng thú với bất kỳ người phụ nữ nào rồiĐang làm việc thì cửa phòng bỗng bị gõ vang, Mặc Cảnh Thâm lạnh

Tài liệu tham khảo